Nguyên tác: The Night Came Slowly by Kate Chopin
Kim Lưu dịch
Tôi đang mất dần hứng thú với loài người; với ý nghĩa đời sống và hành động của họ. Có người từng nói thà nghiên cứu một con người còn hơn đọc mười quyển sách. Tôi chẳng cần sách cũng chẳng cần người; họ chỉ khiến tôi khổ đau. Liệu có ai trong số họ chuyện trò được với tôi như màn đêm – đêm mùa Hạ? Như những vì sao, như làn gió âu yếm vuốt ve?
Đêm đến chầm chậm, êm ái, khi tôi nằm dài dưới gốc phong. Nàng len lỏi, rón rén bước ra từ thung lũng, cứ ngỡ tôi không hay. Rồi dáng cây và lá gần đó hòa thành một khối đen tĩnh mịch, màn đêm cũng trộm bước ra từ đó, từ phía đông phía tây, cho đến khi ánh sáng duy nhất còn sót lại nằm trên bầu trời, lọc qua từng kẽ lá phong và ánh sao lấp lánh xuyên xuống từng ngóc ngách.
Đêm thật uy nghi và ẩn chứa biết bao điều huyền bí.
Những bóng người lướt qua như thể vô hình. Có kẻ rình mò như chuột nhắt chỉ để nhìn trộm tôi. Tôi không bận tâm. Cả tâm hồn tôi đã thả mình vào nét đẹp dịu dàng mà thấm thía của màn đêm.
Dế bắt đầu bài ca ru ngủ – chúng vẫn đang ngân nga. Thông thái biết bao. Chúng đâu có bi bô như con người. Chúng chỉ thì thầm cùng tôi: “ngủ, ngủ, ngủ đi.” Gió khẽ lay lá phong, tựa hồ hàng ngàn xúc cảm yêu thương ấm áp.
Sao lũ khờ lại làm khổ trái đất thế này! Giọng nói của một người đàn ông đã phá vỡ câu thần chú mê hoặc. Một gã đến hôm nay cùng với cái gọi là “Lớp học Kinh Thánh” của hắn. Thật đáng ghét với đôi má đỏ lựng, đôi mắt trơ tráo, cái kiểu cách và lời lẽ thô lỗ. Hắn biết gì về Chúa chứ? Sao tôi phải hỏi một tên ngốc vừa sinh hôm qua, chết ngày mai để hắn giảng giải cho tôi về Chúa? Tôi thà hỏi những vì sao: chúng đã chứng kiến Ngài.
Kim Lưu dịch