Blog dịch thuật

61 Hours – Chương 01

6 views

1. Tên tác phẩm: 61 Hours của Lee Child

2. Thể loại: Hành động, trinh thám

3. Người dịch: Kim Lưu


Ba giờ kém năm phút. Chính xác sáu mươi mốt tiếng trước khi mọi chuyện xảy ra. Luật sư lái xe vào và đậu ở bãi đất trống. Có khoảng một tấc tuyết mới rơi trên mặt đất, nên ông dành một phút lục lọi dưới chân cho đến khi đôi giày cao su an toàn. Sau đó, ông bước ra, dựng cổ áo lên và đi đến lối vào dành cho khách thăm. Gió bắc thổi mạnh. Những bông tuyết to, uể oải tràn ngập bầu trời. Một cơn bão đang cách đó sáu mươi dặm. Đài phát thanh đầy ắp những tin tức về nó.

Luật sư bước qua cánh cửa và giậm sạch tuyết khỏi chân. Không có hàng đợi. Đây không phải là ngày dành cho các cuộc thăm viếng. Phía trước ông chỉ có một căn phòng trống, chiếc máy X-quang im lìm, một vòng kim loại dò tìm và ba cai ngục đứng không chẳng làm gì. Ông gật đầu với họ, mặc dù ông không hề quen. Nhưng ông tự coi mình cùng chiến tuyến với họ. Nhà tù là một thế giới phân đôi. Hoặc là bạn bị nhốt, hoặc là không. Họ thì không. Ông cũng không.

Ít nhất là chưa.

Ông lấy một cái khay nhựa màu xám từ trên đầu một chồng khay nhựa cao ngất nghểu và gấp chiếc áo khoác ngoài cho vào. Ông cởi áo vest và gấp lại rồi đặt nó bên trên. Bên trong nhà tù nóng. Đốt thêm chút dầu còn rẻ hơn là phát cho tù nhân hai bộ quần áo, một bộ cho mùa hè và một bộ cho mùa đông. Ông có thể nghe thấy tiếng ồn phía trước, tiếng lách cách của kim loại và bê tông, những tiếng hét điên cuồng, tiếng la hét và tiếng càu nhàu bất mãn trầm thấp khác, tất cả đều bị bóp nghẹt bởi những hành lang ngoằn ngoèo và nhiều cánh cửa đóng kín.

Ông móc sạch chìa khóa, ví, điện thoại di động và tiền xu trong túi quần, rồi đặt những vật dụng cá nhân ấm áp, gọn gàng đó lên trên chiếc áo khoác của mình. Ông nhặt cái khay nhựa màu xám lên, không mang nó đến chiếc máy X-quang mà vác nó ngang qua căn phòng đến một cái cửa sổ nhỏ trên tường. Ông đợi ở đó và một người phụ nữ mặc đồng phục nhận lấy nó rồi đưa cho ông một tấm vé có đánh số để đổi lại.

Ông đứng nghiêm trước vòng dò kim loại. Ông vỗ vỗ túi quần và liếc nhìn về phía trước, đầy vẻ mong đợi, như thể đang chờ một lời mời. Hành vi học được từ những chuyến du lịch bằng máy bay. Các cai ngục để ông đứng đó một phút, một người đàn ông nhỏ bé, lo lắng trong chiếc áo sơ mi, hai tay trống không. Không cặp tài liệu. Không sổ ghi chép. Thậm chí cả cây bút cũng chẳng có. Ông không ở đây để tư vấn mà ở đây để được tư vấn. Không phải ở đây để nói mà là để lắng nghe, và ông chắc chắn như quỷ sứ sẽ không ghi những gì mình nghe được vào một mảnh giấy nào cả.

Các lính canh ngoắc ông qua. Đèn xanh và không có tiếng bíp, nhưng cai ngục đầu tiên vẫn vẫy cây dò kim loại qua người ông và người thứ hai thì lục soát. Người thứ ba hộ tống ông tiến sâu hơn vào khu phức hợp, băng qua những cánh cửa được thiết kế để không bao giờ mở trừ khi cánh cửa trước và cánh cửa sau đã được đóng kín, rồi vòng qua những góc cua hẹp nhằm làm chậm bước chân của những kẻ bỏ chạy, họ đi ngang qua những ô cửa kính xanh dày cui với những khuôn mặt cảnh giác ở phía sau.

Sảnh đợi mang dáng vẻ của một nhà tù, với sàn lót linoleum, tường sơn màu xanh bạc hà và bóng đèn huỳnh quang trên trần nhà. Sảnh đợi này được nối với bên ngoài, với những cơn gió lạnh thổi vào khi cửa mở, và những vệt muối và vũng tuyết tan trên sàn nhà. Phần bên trong nhà tù hoàn toàn khác biệt. Nó không hề liên quan gì đến thế giới bên ngoài. Không bầu trời, không thời tiết. Không có bất kỳ nỗ lực trang trí nào. Tất cả đều là bê tông thô ráp, đã bị mài nhẵn bởi tay áo và vai của những người đi qua, vẫn còn nhợt nhạt và bụi bặm ở những nơi chưa được chạm đến. Dưới chân là lớp sơn xám nhám, giống như sàn nhà trong gara của một người đam mê ô tô. Đôi ủng cao su của luật sư kêu ken két trên sàn.

Có bốn phòng phỏng vấn. Mỗi phòng là một khối bê tông không cửa sổ, bị chia đôi chính xác bởi một quầy cao ngang bàn với mặt kính an toàn phía trên. Những chiếc đèn lồng tỏa sáng trên trần nhà phía trên quầy. Quầy bê tông đúc. Các đường vân của ván khuôn vẫn còn hiện rõ trên đó. Kính an toàn dày và hơi xanh được chia thành ba ô chồng lên nhau, tạo ra hai khe nghe chéo. Ô chính giữa có một khe hở ở phía dưới để chuyển tài liệu. Giống như một ngân hàng. Mỗi nửa phòng đều có một chiếc ghế riêng và một cánh cửa riêng. Đối xứng hoàn hảo. Các luật sư đi vào một lối, các tù nhân đi vào lối khác. Sau đó, họ ra đi theo lối đã đến, mỗi người tới một điểm đến khác nhau.

Cai ngục mở cửa từ hành lang và bước một bước vào phòng để kiểm tra bằng mắt xem mọi thứ đã chuẩn chỉnh như bình thường hay chưa. Sau đó ông ta đứng sang một bên và để luật sư vào. Luật sư bước vào và đợi cho đến khi cai ngục đóng cửa sau lưng, để mình lại một mình. Sau đó ông ta ngồi xuống và xem đồng hồ. Ông đã đến muộn tám phút. Trời thì có tuyết nên ông ta đã lái xe chậm. Thông thường, việc đến muộn một cuộc hẹn là điều ông luôn xem như một thất bại. Chẳng chuyên nghiệp chút nào, lại còn thiếu tôn trọng. Nhưng thăm tù thì khác. Thời gian chẳng có ý nghĩa gì với tù nhân.

Tám phút sau, cánh cửa còn lại, ở vách tường sau tấm kính, mở ra. Một cai ngục khác bước vào để kiểm tra, rồi bước ra ngoài và một tù nhân lê bước vào. Thân chủ của luật sư. Hắn ta da trắng, thừa cân khủng khiếp, lốm đốm mỡ, và hói nhẵn thín. Hắn mặc một bộ đồ liền quần màu cam. Hắn bị xích vào cổ tay, eo và mắt cá chân, thoạt nhìn trông chẳng khác gì đồ trang sức mong manh. Đôi mắt gã đờ đẫn, bộ mặt ngoan ngoãn và trống rỗng, nhưng miệng hắn hơi mấp máy, giống như một kẻ thiểu năng đang vật lộn để nhớ thông tin phức tạp.

Cánh cửa trong bức tường sau tấm kính đóng lại.

Tù nhân ngồi xuống.

Luật sư kéo ghế của mình sát vào quầy.

Tù nhân cũng làm như vậy.

Đối xứng.

Luật sư nói, “Tôi xin lỗi vì đến muộn.”

Tù nhân không trả lời.

Luật sư hỏi, “Anh thấy thế nào?”

Tù nhân không trả lời. Luật sư im lặng. Không khí trong phòng nóng bức. Một phút sau, gã tù nhân bắt đầu nói, đọc thuộc lòng, lần lượt liệt kê những chỉ dẫn, câu, đoạn văn mà hắn đã ghi nhớ. Thỉnh thoảng luật sư nói, “Chậm lại một chút,” và mỗi lần như thế hắn ta sẽ tạm dừng và chờ đợi, rồi bắt đầu lại từ đầu của câu trước đó mà không có thay đổi gì về tốc độ hay cách ngâm nga đều đều. Như thể hắn không còn cách giao tiếp nào khác.

Luật sư có một trí nhớ mà ông tự đánh giá là khá tốt, đặc biệt là đối với các chi tiết, giống như hầu hết các luật sư khác. Lúc này, ông hết sức chú tâm, bởi vì tập trung vào quá trình ghi nhớ sẽ giúp ông phân tâm khỏi nội dung thực tế của những chỉ dẫn đang nhận được. Mặc dù vậy, một góc nhỏ nào đó trong tâm trí ông đã đếm được mười bốn đề xuất tội phạm riêng biệt trước khi người tù cuối cùng cũng hoàn tất và ngả người ra sau.

Luật sư không nói gì.

Người tù hỏi, “Ông hiểu hết rồi chứ?”

Luật sư gật đầu và người tù rơi vào trạng thái tĩnh lặng, phảng phất vẻ uể oải của loài bò. Hay sự điềm tĩnh của một chú lừa trên cánh đồng, kiên nhẫn đến vô tận. Thời gian chẳng có ý nghĩa gì với những tù nhân. Đặc biệt là kẻ này. Luật sư đẩy ghế ra và đứng dậy. Cánh cửa phòng không hề khóa. Ông bước ra hành lang.

Bốn giờ kém năm phút chiều.

Còn lại sáu mươi giờ.

Luật sư thấy cùng anh lính canh đang chờ mình. Hai phút sau, ông đã trở lại bãi đậu xe. Lúc này, vị luật sư đã mặc đầy đủ quần áo, và các vật dụng của ông đã trở lại trong túi, tất cả đều nặng trĩu, đúng vị trí và bình thường một cách an lòng. Tuyết rơi dày hơn, không khí lạnh hơn, gió cũng mạnh hơn. Trời đang tối dần, nhanh và sớm. Luật sư ngồi trong chốc lát, ghế sưởi ấm và động cơ đang chạy, cần gạt mưa đẩy những gò tuyết sang trái rồi sang phải trên kính chắn gió. Sau đó, ông bắt đầu lái xe đi, một vòng quay chậm rãi và rộng, bánh xe kêu ken két trên lớp tuyết mới, và chùm đèn pha cắt những vòng cung sáng xuyên qua xoáy tuyết trắng. Ông đi về phía lối ra, những cánh cổng dây thép gai, rồi chờ đợi, kiểm tra cốp xe, và cuối cùng là con đường thẳng dài xuyên qua thị trấn về phía xa lộ.

Mười bốn đề xuất tội phạm. Mười bốn tội ác thực sự, nếu ông chuyển tiếp các đề xuất và chúng được thực hiện, điều chắc chắn sẽ xảy ra. Hay mười lăm tội danh, bởi vì bản thân ông lúc đó sẽ trở thành đồng phạm. Hoặc hai mươi tám tội danh, nếu công tố viên chọn gọi từng vấn đề riêng biệt là một âm mưu riêng biệt, điều mà một công tố viên có thể làm, chỉ vì thích thú thôi, hay chỉ để kiếm chút danh tiếng. Hai mươi tám con đường riêng biệt dẫn đến sự sỉ nhục, lăng mạ, bị tước giấy phép hành nghề, xét xử, kết án và bỏ tù. Gần như chắc chắn là tù chung thân, dựa trên tính chất của một trong mười bốn đề xuất kia, và chỉ sau một cuộc mặc cả được chấp thuận. Còn một cuộc mặc cả thất bại thì nghĩ đến thôi cũng đủ kinh hoàng.

Luật sư đi vòng qua nút giao cỏ ba lá và hòa vào làn đường chậm. Xung quanh ông là một màu xám đặc quánh của tuyết rơi vào buổi chiều muộn. Không nhiều xe cộ. Chỉ có những chiếc xe hơi và xe tải thỉnh thoảng đi cùng chiều với ông, một số nhanh hơn và một số chậm hơn, từ phía bên kia đường cũng lác đác hiện lên những phương tiện đối diện. Ông lái xe một tay, rướn người lên khỏi ghế ngồi và rút điện thoại di động ra. Cân nhắc nó trong lòng bàn tay. Ông có ba lựa chọn. Một, không làm gì cả. Hai, gọi số điện thoại đã được yêu cầu. Ba, gọi số điện thoại mà ông thực sự nên gọi, trong trường hợp này là 911, tiếp đến là Sở cảnh sát địa phương, Cảnh sát tuần tra đường cao tốc, cảnh sát trưởng hạt và Hiệp hội Luật sư… và rồi tìm một luật sư khác để bào chữa cho mình.

Ông chọn phương án thứ hai, như ông đã dự đoán. Lựa chọn số một sẽ chẳng đưa ông đến đâu, ngoại trừ việc họ sẽ tìm thấy ông sau đó một chút. Lựa chọn số ba sẽ khiến ông chết, một cái chết chậm rãi sau những gì chắc chắn sẽ là hàng giờ hoặc thậm chí nhiều ngày đau đớn khủng khiếp. Ông là một người đàn ông nhỏ bé, lo lắng. Không phải kiểu anh hùng nào cả.

Ông quay số điện thoại đã được yêu cầu. Ông kiểm tra kỹ hai lần rồi nhấn nút màu xanh lá. Ông đưa điện thoại lên tai, một hành động có thể trở thành tội thứ hai mươi chín ở nhiều tiểu bang.

Nhưng không phải ở Nam Dakota. Chưa phải bây giờ. Một sự thương xót nhỏ nhoi.

Giọng nói trả lời là giọng mà ông đã nghe bốn lần trước đây. Thô thiển, khàn khàn và pha lẫn một loại đe dọa bản năng thô lỗ. Một giọng nói từ cái thế giới mà luật sư nghĩ đến như một cõi hoàn toàn khác. Nó nói, “Nói đi, anh bạn,” với một nụ cười và một âm hưởng thích thú độc ác, như thể người nói đang tận hưởng quyền lực và sự kiểm soát tuyệt đối của mình, cũng như sự khó chịu, sợ hãi và ghê tởm của chính luật sư.

Luật sư nuốt nước bọt một lần và bắt đầu nói, đọc lại các danh sách, các hướng dẫn, các câu và các đoạn văn theo gần như cách chúng đã được chuyển đến ông. Ông bắt đầu nói khi cách cây cầu trên đường cao tốc bảy dặm và bảy phút lái xe. Cây cầu trông không giống một cây cầu lắm. Mặt đường tiếp tục hoàn toàn bằng phẳng nhưng phần đất bên dưới nó sụt xuống một chút thành một rãnh nông rộng. Rãnh hẹp này khô hầu hết các thời điểm trong năm, nhưng trong vòng năm tháng nữa, băng tan từ mùa xuân sẽ chảy qua nó thành một dòng nước xiết. Các kỹ sư đường cao tốc đã san rãnh này thành một ống cống gọn gàng và nhét bốn mươi ống bê tông khổng lồ bên dưới lòng đường, tất cả để ngăn nền móng bị cuốn trôi mỗi năm một lần. Đó là một hệ thống hoạt động tốt vào mùa xuân. Nó chỉ có một nhược điểm, thường xuất hiện vào mùa đông. Để khắc phục điều đó, các kỹ sư đã đặt các biển báo trước ở cả hai hướng. Biển báo ghi: Cầu đóng băng trước mặt đường.

Luật sư vừa lái xe vừa nói chuyện điện thoại. Bảy phút kể từ khi bắt đầu, ông đọc đến luận điểm trần trụi, thô lỗ, tàn nhẫn, và trắng trợn nhất trong số mười bốn luận điểm. Ông nhắc lại nó vào điện thoại y hệt như đã nghe thấy trong nhà tù, với giọng điệu trung lập và vô cảm. Giọng nói thô lỗ ở đầu dây bên kia phá lên cười, làm ông rùng mình. Một cơn co thắt về mặt đạo đức trào lên từ sâu thẳm bên trong. Nó khiến đôi vai của ông giật mạnh, ấn chiếc điện thoại mạnh vào tai.

Và khiến tay ông trượt trên vô lăng.

Lốp trước của xe trượt nhẹ trên lớp băng phủ trên cầu, ông vụng về chỉnh lái khiến lốp sau văng ngược lại, lạng đuôi một, hai, ba lần. Chiếc xe trượt ngang cả ba làn đường. Ông thấy một chiếc xe buýt lao tới từ hướng ngược lại xuyên màn tuyết. Nó màu trắng. Nó to lớn. Nó di chuyển nhanh. Và nó lao thẳng về phía ông. Não bộ của ông bảo một vụ va chạm không thể tránh khỏi. Nhưng phần tỉnh táo hơn thì lại nói không, ông có đủ không gian, thời gian, một dải cỏ phân cách, và hai rào chắn kim loại vững chắc giữa ông và xe cộ đang tiến đến. Ông cắn môi, thả lỏng tay và thẳng người lại, chiếc xe buýt lướt qua hoàn toàn song song, cách ông khoảng sáu mét.

Ông thở phào.

Giọng nói trong điện thoại hỏi, “Cái gì?”

Luật sư đáp: “Tôi bị trượt bánh.”

Giọng nói quát: “Đọc xong cái bản báo cáo đó đi, đồ khốn.”

Luật sư nuốt nước bọt, bắt đầu đọc lại từ đầu câu trước đó.

Người đàn ông lái chiếc xe buýt trắng theo hướng ngược lại là một tài xế dày dặn kinh nghiệm với mười hai năm trong nghề. Trong giới xe buýt nhỏ bé của mình, ông thuộc hàng tay nghề cao. Ông có đầy đủ bằng cấp, được đào tạo kỹ lưỡng, kinh nghiệm dày dặn. Ông không còn trẻ nhưng cũng chưa đến tuổi già. Về cả thể chất và tinh thần, ông đang ở giai đoạn đỉnh cao, hội tụ cả lý trí, sự chín chắn, và năng lực hàng đầu. Ông chạy đúng giờ. Không vượt tốc độ. Không say. Không phê thuốc.

Nhưng ông mệt.

Ông đã nhìn chằm chằm vào màn tuyết đơn điệu suốt hai tiếng đồng hồ. Ông nhìn thấy chiếc xe lạng đuôi ở phía trước cả trăm mét. Nhìn thấy nó lao chéo về phía mình. Cơn mệt mỏi khiến não bộ ông chậm phản ứng trong khoảnh khắc, rồi đến lượt sự căng thẳng ê ẩm trong cơ thể mỏi nhừ khiến ông phản ứng thái quá. Ông giật mạnh tay lái như thể né tránh một cú đấm. Quá mạnh, quá trễ. Và hoàn toàn không cần thiết. Chiếc xe trượt bánh đã lấy lại thăng bằng và ở phía sau ông trước khi bánh trước xe buýt của ông kịp phản ứng, hay ít nhất là cố gắng phản ứng lại. Lốp xe chạm phải băng trên cầu đúng lúc vô lăng ra lệnh quay. Mất độ bám, chúng trượt dài. Khối lượng toàn bộ xe buýt dồn về phía sau, nơi đặt khối động cơ gang khổng lồ, bể nước, và nhà vệ sinh…

Đuôi xe như một con lắc. Phía đuôi xe buýt như muốn vượt qua phần đầu. Nó không đạt được mấy, chỉ lệch đi vài độ mang tính quyết định. Người lái xe đã làm mọi thứ chuẩn xác, chống chọi với cú trượt dài. Nhưng vô lăng nhẹ tênh, lốp trước chẳng còn bám đường. Không phản hồi. Đuôi xe buýt trở lại xếp hàng rồi lại văng theo chiều ngược lại.

Lái xe đã chiến đấu dữ dội trong khoảng ba trăm thước Anh. Mười hai giây dài đằng đẵng. Chúng cứ như mười hai tiếng đồng hồ lê thê vậy. Anh xoay vô lăng nhựa to đùng sang trái, xoay sang phải, cố gắng bắt lấy cú trượt, cố gắng ngăn nó tăng tốc. Nhưng nó vẫn cứ tăng. Nó tích tụ đà. Quả nặng con lắc khổng lồ ở phía sau đập mạnh sang một bên, rồi đập sang bên kia. Lò xo giảm xóc mềm nhũn, dội ngược. Thân xe cao lớn nghiêng ngả, lảo đảo. Phần đuôi xe buýt văng bốn mươi lăm độ sang trái, rồi bốn mươi lăm độ sang phải. Cầu Đóng Băng Trước Đường. Xe buýt vượt qua cụm bê tông cuối cùng và lốp trước bám đường trở lại, nhưng chúng bám trong lúc vẫn còn ngoặt chéo về phía lề đường. Cả chiếc xe buýt rẽ theo hướng đó, như thể tuân theo một mệnh lệnh chính đáng. Như thể nó đột nhiên ngoan ngoãn trở lại. Lái xe phanh gấp. Tuyết mới đọng lại trước lốp xe. Chiếc xe giữ nguyên đường đi mới của nó. Nó chậm lại.

Nhưng chưa đủ.

Lốp trước vượt qua dải cảnh báo gồ ghề, vượt lề đường, rồi thịch xuống khỏi mặt đường nhựa, vào một con mương nông đầy tuyết và bùn đóng băng. Gầm xe đập mạnh, kêu inh ỏi và rà trên mép đường nhựa suốt ba mét dài trước khi toàn bộ động lượng bị triệt tiêu. Xe buýt dừng lại ở một góc nghiêng, hơi chúi xuống, một phần ba phía trước nằm trong mương, hai phần ba phía sau vẫn còn trên lề đường, khoang động cơ thì lơ lửng phía trên làn xe. Bánh trước treo thõng đến hết tầm phuộc nhún. Động cơ đã chết máy, không còn âm thanh nào ngoài tiếng các bộ phận nóng rít lên khi chạm vào tuyết, tiếng phanh khí xả nhẹ nhàng và tiếng hành khách vừa hét, vừa thở hổn hển, rồi đột nhiên im bặt.

Hành khách là một nhóm người khá đồng nhất, tất cả trừ một người. Hai mươi cụ già tóc trắng cộng thêm một người đàn ông trẻ hơn, đi trên chiếc xe buýt có thể chở được bốn mươi người. Mười hai trong số các cụ già là phụ nữ góa chồng. Tám người còn lại là bốn cặp vợ chồng già. Họ đến từ Seattle, một nhóm giáo hội đang thực hiện một chuyến du lịch văn hóa. Họ đã tham quan Ngôi làng nhỏ trên thảo nguyên. Giờ đây, họ đang trên chuyến hành trình dài về phía tây đến Núi Rushmore. Một chuyến đi phụ đến trung tâm địa lý của Hoa Kỳ đã được lên kế hoạch. Vườn quốc gia và các đồng cỏ sẽ được ghé thăm trên đường đi. Một hành trình hấp dẫn, nhưng sai mùa. Thời tiết ở Nam Dakota vào mùa đông vốn không được chào đón. Do đó, chỉ có năm mươi phần trăm số vé được mua, mặc dù chúng khá rẻ.

Hành khách khác biệt là một người đàn ông trẻ hơn ít nhất ba mươi tuổi so với người trẻ nhất trong số những người còn lại. Anh ta ngồi một mình ba hàng ghế phía sau cụ già cuối cùng. Họ xem anh như một dạng đi ké. Anh lên xe buýt cùng ngày, tại một điểm dừng chân phía đông của một thị trấn có tên là Cavour. Sau Ngôi làng nhỏ trên thảo nguyên, trước Bảo tàng Dakotaland. Không có lời giải thích nào về sự xuất hiện này. Anh ta chỉ đơn giản trèo lên xe buýt. Một số người đã nhìn thấy anh trò chuyện trước đó với tài xế. Vài người nói tiền đã đổi tay. Không ai chắc phải nghĩ thế nào. Nếu anh ấy đã trả tiền cho chuyến đi của mình, thì anh ấy giống một hành khách hạng bét hơn là một người đi ké. Như một người đi nhờ xe, nhưng lại không hẳn.

Nhưng dù sao thì anh ta cũng được coi là một anh chàng khá tử tế. Anh ta trầm tính và lịch sự, cao hơn cả các hành khách khác một cái đầu và rõ ràng là rất khỏe mạnh. Không đẹp trai như một ngôi sao điện ảnh, nhưng cũng không hề xấu. Giống như một vận động viên vừa mới nghỉ hưu, có thể là một cầu thủ bóng đá. Anh ta ăn mặc không bảnh bao lắm, một chiếc áo sơ mi nhàu nhĩ không sơ vin bên dưới chiếc áo khoác vải dày. Hơi lạ là anh ta không có hành lý. Nhưng nhìn chung, có một người đàn ông như vậy trên xe khiến mọi người mơ hồ cảm thấy yên tâm, đặc biệt là sau khi anh ta đã chứng minh mình là người văn minh và không có vẻ gì đe dọa cả. Hành vi hung hăng từ một người đàn ông to lớn như vậy sẽ thật khó coi. Thái độ lịch thiệp từ người đàn ông với tầm vóc như vậy thì lại quyến rũ. Một vài bà góa táo bạo đã nghĩ đến việc bắt chuyện với anh. Nhưng dường như bản thân người đàn ông không khuyến khích bất kỳ nỗ lực nào như vậy. Anh ngủ suốt phần lớn thời gian lái xe, và mọi phản ứng của anh đối với những câu bắt chuyện cho đến nay đều hoàn toàn lịch sự nhưng ngắn gọn, và tuyệt nhiên không có nội dung gì.

Nhưng ít nhất họ cũng biết tên ông. Một trong số cai ngục đã tự giới thiệu khi đang quay trở lại dọc lối đi sau khi đi vệ sinh. Người lạ mặt cao lớn ngước nhìn từ chỗ ngồi và khựng lại một nhịp, như thể đang cân nhắc lợi hại của việc đáp lời. Sau đó, anh ta bắt tay người đàn ông và nói: “Jack Reacher.”

Đánh giá

BÀI LIÊN QUAN