Đâu là một ví dụ hay về việc tại sao bạn không nên đánh giá người khác qua vẻ bề ngoài?
Trả lời bởi Heather Burns Lisle, chủ cũ, nhà thiết kế sáng tạo ở Fambee (2007-2013)
Nhìn vào người đàn ông này (Ảnh 1) bạn liên tưởng tới điều gì?
Tôi thấy một chàng trai ưa nhìn mang âm hưởng cổ điển với đường xương quai hàm góc cạnh, khuôn mặt phúc hậu, thật thà, đôi mắt nâu sậm. Một người biết ăn diện. Mái tóc được chải chuốt và cắt tỉa gọn gàng cùng gương mặt sáng sủa nói với tôi rằng anh ấy hẳn phải rất tự hào về ngoại hình của mình.
Đó là ấn tượng đầu tiên của tôi. Tôi có lẽ sẽ phải xem xét lại nếu tôi thấy anh ta ở đâu đó. Không gì có thể khiến tôi nghi ngờ rằng anh ta là ai đó khác với một người đàn ông tốt bụng, đàng hoàng và cực kì thu hút.
Người đàn ông này tên là Joseph, sinh năm 1862 ở thành phố Leicester, Vương Quốc Anh. Anh có một tuổi thơ bình thường như bao đứa trẻ khác, được đi học và có một người mẹ hết mực yêu thương mình.
Thuở nhỏ cậu bé Joseph rất sáng tạo. Sở thích của cậu là vẽ tranh và xây dựng mô hình, Joseph vô cùng trân trọng khoảng thời gian mà mình đã dành ra để trau dồi những kĩ năng đó.
Khoảng năm tuổi, Joseph bắt đầu xuất hiện những dấu hiệu bất thường. Làn da chuyển thành những mảng màu xám, tiếp đó là những khối u thịt trên cơ thể cậu bé.
Joseph cần được chăm sóc nhiều hơn khi mà tình trạng của cậu ngày càng tồi tệ, và mẹ cậu, Mary Jane đã cho cậu điều đó. Bà đã dạy cậu cách đọc, cách viết và truyền cho con trai niềm đam mê với sách kéo dài suốt cuộc đời cậu.
Khi Joseph lên 11 tuổi, điều mà cậu cho rằng là “nỗi buồn khủng khiếp nhất trong đời” đã xảy đến. Mẹ cậu qua đời vì bệnh viêm phổi. Sau này, cậu cũng nói rằng 2 người duy nhất cho cậu thấy tình yêu đích thực là Chúa và người mẹ đáng kính.
Bố Joseph tái hôn gần 1 năm sau đó và người mẹ kế tàn độc đã khiến cho Joseph phải rời khỏi nhà đi kiếm việc làm để tự nuôi sống bản thân mình.
Năm 13 tuổi, cậu tìm được công việc cuốn điếu xì gà nhưng chỉ trong vòng hai năm, cậu đã mất đi bàn tay phải của mình. Không còn khả năng làm việc, cậu buộc phải rời đi.
Người bố của cậu sở hữu một cửa hàng bán đồ may vá và ông đã bắt Joseph ra đường để đứng bán cho cửa hàng của ông. Tuy nhiên, vào thời điểm này, sự dị tật của Joseph đã trở nên tồi tệ hơn rất nhiều, khả năng nói của cậu bị suy giảm đáng kể, đó là lí do vì sao cậu ta đã rất sợ hãi.
Ngày nọ, bố của Joseph đã đánh đập cậu dã man vì không kiếm được đủ tiền, nên Joseph phải đến sống cùng với người chú trong một thời gian ngắn trước khi chuyển vào trại tế bần lúc 17 tuổi.
Joseph bấy giờ nhận thấy cuộc sống nơi trại tế bần thật khó khăn, nhưng không có cách nào khác để kiếm sống, anh ấy buộc phải ở lại đó.
Có người nói rằng Joseph là một người đàn ông có cá tính và niềm tin rất mạnh mẽ – nóng lòng muốn tự kiếm sống và không bị phụ thuộc vào tiền từ thiện. Joseph chỉ muốn được ‘tự do và độc lập’, anh cuối cùng cũng đã tìm được một công việc đàng hoàng.
Mặc dù công việc này bị coi là vô đạo đức, nhưng Joseph chỉ có duy nhất một lựa chọn hợp lí để cải thiện khả năng kinh tế của mình, đó là tổ chức công khai một màn trình diễn lưu động được gọi là ‘buổi triển lãm quái dị’.
Anh ta đã có công việc ổn định và có thể dành dụm tiền để thực hiện giấc mơ của mình là mua một căn nhà nhỏ nơi mà anh có thể sống một cuộc sống yên bình.
Những người đồng nghiệp của Joseph nói rằng anh ấy là người đàn ông thú vị nhất mà họ từng gặp – Joseph sẽ nói với bạn những chủ đề mà bạn chẳng bao giờ nghĩ rằng một người đàn ông trong tình trạng ấy có thể nói đến. Những chủ đề đằng sau cánh gà, bạn biết mà, đồng thời anh ta cũng có một chút sùng đạo. Một người khác quả quyết: “Họ chẳng thể ngưỡng mộ ngoại hình của anh ta, nhưng không một ai có thể nghi ngờ về lòng nhiệt huyết của anh ấy.”
Cuối buổi trình diễn, một vài trong số những “người quái dị” sẽ cầm mũ đi xung quanh để nhận tiền từ thiện. Joseph từ chối làm việc này, vài dẫn chứng nói rằng anh ấy không phải người ăn xin.
Năm 1884, màn trình diễn đó đã bị ép ngưng hoạt động bởi lực lượng an ninh. Joseph đã cố gắng tiếp tục sự nghiệp lưu diễn châu Âu nhưng vào tháng 6 năm 1886, Joseph tỉnh dậy và thấy chủ nhân của mình đã cướp đi toàn bộ tiền tiết kiệm của anh ta và bỏ rơi anh ta ở Brussels.
Đối với một người bình thường, bị bỏ rơi không còn một xu dính túi ở một quốc gia nơi họ không có mối liên kết nào và không hiểu ngôn ngữ sẽ rất tệ. Và với Joseph, đó là một thảm họa.
Bằng cách đem cầm đồ chút tài sản ít ỏi còn lại, Joseph cuối cùng cũng có thể trở về London. Anh ấy đã vô cùng túng quẫn, mất hết ý chí và hoàn toàn suy sụp.
Do sự tàn tật của mình, đám đông vây xung quanh Joseph như những bức tường giam giữ anh ở mọi nơi mà anh đặt chân đến. Có vài lần, cảnh sát phải can thiệp để giải thoát anh khỏi những người bán hàng rong.
Những người phụ nữ thậm chí còn thét lên khi trông thấy Joseph. Cách đối xử tốt nhất mà anh ta có thể hy vọng là bị người khác nhìn chằm chằm vào mình trong nỗi kinh hoàng và ghê tởm.
Cũng trong năm đó, Joseph được đưa vào Bệnh viện London dưới sự chăm sóc của bác sĩ Frederick Treves. Được xem như không thể chữa khỏi và tự lo cho bản thân mình nữa, rõ ràng Joseph cần được trông coi thường xuyên.
Bác sĩ Treves đã công khai gửi một bức thư tới tờ The Times ngỏ ý muốn xin tiền quyên góp để chi trả cho phí điều trị và tiền ăn ở của Joseph tại bệnh viện. Trong thư bác sĩ Treves đã viết:
“Mặc dù vẻ bề ngoài của người đàn ông này khủng khiếp đến nỗi những người phụ nữ phải sợ hãi khi nhìn thấy, và kể cả khi anh ta bị tước đi quyền kiếm kế sinh nhai thông thường, anh ấy có một trí thông minh vượt trội so với người khác, có thể đọc, có thể viết, lặng lẽ, tốt bụng, chưa kể đến sự lỗi lạc trong tâm trí. Trong khi nằm viện, anh ta đã dành thời gian để làm những mô hình bìa các tông bằng bàn tay còn lại và gửi chúng cho những người đàn bà góa chồng, các vị bác sĩ và những người đối xử tốt với anh ấy. Trải qua vô số những thăng trầm của cuộc đời, anh vẫn luôn mang theo bức tranh của người mẹ kính yêu bên mình để cho mọi người thấy rằng bà là một phụ nữ đoan trang và đáng mến, và để tưởng nhớ người duy nhất tỏ ra tốt bụng với mình cho đến khi anh nhận được sự chăm sóc vô cùng tử tế từ các nhân viên điều dưỡng của bệnh viện London và vị bác sĩ phẫu thuật – người đã bầu bạn cùng anh.”
Công chúng đã hào phóng hơn những gì được mong đợi, và số tiền quyên góp được còn nhiều hơn cả tiền viện phí cho những năm còn lại của cuộc đời Joseph. Những năm ít ỏi sau đó.
Vào ngày 11 tháng 4 năm 1890, Joseph đã ra đi trên giường bệnh khi chỉ 27 tuổi.
Do sức nặng ở đầu, Joseph không thể nằm nằm ngủ một cách bình thường. Làm như vậy sẽ khiến anh bị ngạt thở hoặc gãy cổ vì vậy Joseph buộc phải ngồi thẳng để ngủ cùng hai chân chụm lại và tựa đầu vào đầu gối.
Cái chết của anh ta không được xác định có phải tai nạn hay không.
Đọc thêm:
Làm thế nào để tăng tốc độ suy nghĩ
Người ái kỷ làm gì khi mất người quan trọng
Joseph biết rằng nằm ngủ như một người bình thường có thể gây nguy hiểm đến tính mạng anh ta. Anh ấy được tìm thấy vào buổi chiều, thời gian mà anh thường không đi ngủ.
Vị bác sĩ cho rằng cái chết của Joseph là kết quả của “mong muốn vô vọng” để anh ấy có thể ngủ “như bao người khác”. Những người quen biết Joseph đều thuận theo ý kiến này, và khẳng định rằng anh ấy biết để thực hiện mong muốn đó thì anh phải trả giá bằng mạng sống của mình.
Đó là tất cả những gì anh ấy muốn. Được làm một người bình thường.
Joseph là ai?
Anh là một nghệ sĩ. Chỉ với một bàn tay, Joseph đã làm nên mô hình nhà thờ Mainz bằng giấy.
Anh là một nhà văn hào sảng và tốt bụng, luôn thể hiện lòng biết ơn với những người có tấm lòng đôn hậu. Bức thư này được viết cho Leila Maturin, một góa phụ trẻ luôn đến thăm anh ở bệnh viện theo lời mời của bác sĩ Treves.
Treves đã nghĩ đến người bạn thân của mình- Leila và hỏi liệu cô ấy có thể vui lòng gặp người đàn ông đó không. Cô ấy đã không ngần ngại và lập tức đồng ý.
Cô ấy đã được báo trước về ngoại hình của Joseph, và đến giờ gặp anh, Leila bước vào với vẻ duyên dáng, cười thật tươi và bắt tay với anh ấy.
Joseph đã rất xúc động rồi bật khóc nức nở. Sau đó, anh nói với Treves rằng Leila là người phụ nữ duy nhất, người đầu tiên từng cười và bắt tay với anh ấy. Hai người họ giữ liên lạc, trao đổi thư và quà tặng.
Leila là người phụ nữ đầu tiên đối xử với Joseph như một con người. Nhờ có cô, Joseph bắt đầu cảm thấy bản thân giống con người hơn là một con quái vật, điều mà anh bị phủ nhận trong suốt cuộc đời.
Anh ấy say mê văn chương, đặc biệt là Jane Austen cùng với những câu chuyện tình yêu lãng mạn của bà, điều mà anh chưa từng biết đến nhưng đã khát khao bằng cả trái tim.
Joseph thông minh, nhạy bén, đầy thú vị với sự tò mò và nội tâm vô cùng sâu sắc. Anh đã chịu đựng sự từ chối, sự tàn nhẫn và bị ruồng bỏ bởi ngoại hình của mình nhưng lại không có chút thù ghét nào đối với một thế giới đã hoàn toàn từ chối anh ta.
Nếu cho đến giờ bạn chưa đoán được Joseph là ai, bạn có lẽ sẽ biết đến anh ta với cái tên Người Voi.
Hình ảnh đầu tiên( Ảnh 1) của Joseph được các nhà khoa học tạo ra cho một bộ phim tài liệu bằng cách sử dụng các mẫu khuôn mặt từ người thân của anh ấy, hộp sọ của Joseph cùng các thiết bị hình ảnh để cho thấy anh ta sẽ trông như thế nào nếu không phải chịu đựng những gì được cho là Hội chứng Proteus.
Trong khi cuộc đời Joseph luôn bị phán xét bởi sự xuất hiện đơn độc và đánh dấu bởi sự đối xử vô nhân đạo vì điều đó, câu chuyện về Joseph vẫn tồn tại đến tận bây giờ, như một lời nhắc nhở rằng thế giới đang tuyệt vọng vì lòng trắc ẩn.
Joseph đã kết thúc hầu hết những bức thư của anh ấy bằng bài thơ này, vì vậy tôi cũng sẽ dùng nó để khép lại câu trả lời của mình:
“Khuôn mặt này mới kì dị làm sao,
Nhưng đổ lỗi cho tôi khác nào trách cứ Chúa trời;
Nếu tôi có thể gửi gắm mình vào một hình hài khác
Chẳng khi nào tôi khiến bạn thất vọng lần nữa đâu
Nếu tôi có thể ngao du từ cực này đến đất nọ
Hoặc nắm lấy đại dương, chỉ bằng một nhịp ngắn
Tôi sẽ được đong đếm qua từng giọt tâm hồn
Khi trí óc là chuẩn mực của một người đàn ông.”