Tại sao “Breaking Bad” được coi là một trong những bộ phim truyền hình hay nhất thời đại của chúng ta?
A: Susan Bertolino, Truyền hình là một hình thức nghệ thuật cũng như những người sản xuất chương trình là một nghệ sĩ
Đây là một series truyền hình gần như hoàn mỹ. Điều này không đồng nghĩa là nó thú vị với tất cả mọi người, nhưng mạch truyện của nó không có một sơ hở. Tự thân điều này đã không thể tin được, mà cốt truyện còn càng ngày càng hay hơn:
Walter White, nhân vật chính, đại diện cho những ai cảm thấy thất bại trong cuộc sống. Walter luôn lo ngại về năng lực của bản thân. Tất cả mọi người đều hiểu điều này. Bất kể bạn đã có một cuộc đời thành công đến nhường nào, sẽ tới một thời điểm những khát vọng trong bạn biến mất và cuộc đời thảy cho bạn những cái bánh mì kẹp phô mai mốc. Walter khao khát muốn tìm lại những mộng tưởng của mình và biến chúng thành sự thực. Thật khó để nhìn ra điều này từ đầu vì nó khá là tinh tế, Walter không thỏa mãn với một cuộc sống bình thường khi ông ta có cảm giác mình có thể tạo ra một thứ vĩ đại hơn. Chúng ta bắt gặp Walter khi ông ta đang ở phía cuối con đường, tái sinh, tìm lại được ước mơ ban đầu và bắt đầu thực hiện nó.
Những ý đồ của chương trình không bao giờ rõ mồn một với khán giả, không có những nhân vật đột ngột bước vào giải quyết tất cả mọi khúc mắc hay một phép lạ thách thức các nguyên tắc vật lý. Một mặt, ta đang chứng kiến một câu chuyện nhảm nhí nhất trên đời — một ông già sắp chết chế ‘đá’ để chăm lo cho gia đình. Mặt khác, chúng ta lại tin vào nó, và thậm chí còn cổ vũ cho Walt vì chúng ta hiểu rõ là thế nào khi bị các công ty bảo hiểm lừa trắng trợn, quá nhiều hóa đơn phải trả, tiền lương thì thấp, phải tìm công việc thứ hai, giấu diếm với những người thân yêu và bắt gặp bản thân trống rỗng. Nếu giấc mơ Mỹ chơi chúng ta, thì sao không chế ‘đá’ vì ta không kiếm được tiền và những nhu cầu của ta là chính đáng. Người sản xuất series này, Vince Gilligan, hiểu sự chán nản ở tuổi trung niên. Ông cũng hiểu nỗi sợ của người trẻ khi bước vào thị trường việc làm và không muốn kết thúc bản thân như nhân vật Walter White hay Jesse Pinkman trong Mùa Một.
Kịch bản và diễn xuất hoàn toàn tuyệt vời. Bạn không thể quên những nhân vật cũng như hành động và lời thoại của họ.
Điện Ảnh:
Mario Puzo và thế giới Mafia trong tác phẩm Bố Già
Giải thích nội dung và ý nghĩa phim Ma Trận
Bộ phim truyền hình mở đầu thật hài hước như châm biếm giấc mơ Mỹ. Sau đó nó trở nên nghiêm túc. Nhiều người ghét Walt trong mùa Ba (với tôi là mùa Hai), nhưng chúng ta không thể dừng xem phim và cố gắng dự đoán động thái tiếp theo của ông ấy. Nhân vật này thật sự hấp dẫn.
Nhà sản xuất đã rất can đảm thuê một diễn viên bị dị tật thật, vào vai người con trai tật nguyền đã sống hoàn toàn ổn thỏa cùng với khiếm khuyết của mình; khiến ta cảm thông với người mang khuyết tật chứ không phải chỉ do đạo đức xã hội. Bộ phim khắc họa Flynn, nhưng không buộc ta phải cảm thương cho anh ta. Với tôi, đây là một lát cắt của cuộc sống.
Cốt truyện được viết rất chặt chẽ, nhưng nó vẫn còn chỗ trống cho sự linh hoạt. Nhân vật Jesse Pinkman, thật ra không sống sót nổi qua mùa Một. Vince Gilligan đã nhìn thấy tiềm năng giữa Aaron Paul và Bryan Cranston. Vì vậy, ông viết lại kịch bản để cho Jesse trở thành một nhân vật chính.
Đây là chương trình hiếm hoi có thể thu hút được nhiều đối tượng khán giả, không chỉ người trí thức hoặc người tin vào định mệnh hay người người thích hài hước trào phúng. Phải mất một thời gian để thu hút lượng người xem, nhưng hầu hết mọi người xem chương trình này đều bị ấn tượng, ngay cả những người cho rằng phim truyền hình không mang tính giáo dục và tầm thường.
Breaking Bad cũng nhắc nhớ chúng ta, truyền hình là một công cụ để truyền tải nghệ thuật chứ không phải là để thoát ly thực tại.
Không có gì mang cảm giác giả tạo cả. Mùa Cuối luôn là điểm yếu của các phim truyền hình. Tuy nhiên, Breaking Bad vẫn kết thúc cùng với sự hấp dẫn thu hút ta từ những tập đầu tiên. Kết thúc của từng nhân vật hòa hợp với toàn bộ dàn nhân vật. Câu chuyện kết thúc thật tồi tệ nhưng vẫn tồn tại một mảnh hi vọng. Bộ phim rất chân thật và mang thông điệp rằng tất cả rồi sẽ ổn. Nó cũng không biến cốt truyện thành một lễ hội kinh dị. Không có chi tiết nào làm quá.Tất cả mọi thứ vừa đúng, và tất cả chúng ta đều cảm thấy như mình đã xem tác phẩm của một thiên tài. Giống như The Wire, Breaking Bad sẽ đứng vững qua thử thách của thời gian. Tôi dự rằng Better Call Saul cũng thế.