Có bao giờ bạn đến một nơi xa xôi nào đó, và bất chợt trời làm cơn mưa, bạn không còn việc gì khác để làm ngoài ngồi im một chỗ ngắm nhìn cảnh vật chìm trong làn nước trắng ở nơi xứ lạ? Cảm giác vừa trống trải, vừa bồi hồi.
Sự trống trải
Trống trải là vì cảm thấy xung quanh là đất trời xa lạ, gợi lên cảm tưởng tha hương. Nhất là trong cơn mưa mọi thứ đều u uất. Thường khi những lúc thế này tôi cảm thấy thế sự trở nên xa vời. Là lúc tôi hay sắp đặt lại những lo toan trong lòng, những công việc mình đang theo đuổi, những điều mình cho là quan trọng, và tự hỏi: Liệu tất cả những điều ấy có ý nghĩa gì không? Khi bây giờ chỉ có ta với đất trời, và cơn mưa kia. Chắc ý tưởng này có phần khó hiểu và mông lung, nếu bạn cảm thấy thế. Mình cũng thấy thế, một cái gì đó rất mông lung trong lòng, bàng bạc như từng vạt mưa bay bay ngoài kia.
Chợ nhớ tới mấy vần thơ lạ:
Trượt dốc té nhào trên đỉnh núi
Chết điếng toàn thân trong giây lâu
Mưa rơi đều hạt mưa phơi phới
Ngày đang tàn hiu quạnh rừng sâu
Duỗi soãi chân tay gối trên nứa
Ngó trời nhá nhem nghe mưa mau
Tưởng như thi thể đang thối rữa
Hồn viễn vông chẳng chút oán sầu
Mưa tung màn núi trắng dày khít
Làng xóm dưới núi ở phương nào
Gió lạnh tái tê bó niệm chặt
Lả thiếp người quên bẵng xước đau.
Điểm chung duy nhất giữa tâm trạng của mình và chả tác giả bài thơ trên đó là sự cô độc khi ta bị bủa vây trong những bức tường trắng xóa, ngăn cách ta với thế giới, chỉ còn ta với ta, với chính mình một cách trần trụi, trơ trọc, không phải là ‘mình’ trong những mối quan hệ ngoài kia, chỉ ‘mình’ mà thôi.
Sự trống trải sinh ra cảm giác cô độc, bạn có thấy vậy không? Trống trải ý mình là bỗng dưng bạn thấy mọi thứ trong lòng đều bỗng chốc tan biến đâu mất, bỏ bạn lại đối diện với chính bạn. Đoa là những khoảnh khắc ta buông bỏ những ràng buộc để trỏ về là chính ta.
Sự bồi hồi
Bồi hồi là thứ cảm giác khó lý giải nhưng rất rõ ràng. Bạn bồi hồi khi trong lòng xao động, khi trái tim bạn bị một cái gì đó chạm vào, khi ký ức bị điều gì đó khuấy động, khi trí óc bám đuổi một hình ảnh mơ hồ mà thân quen nào đó. Cón mưa xứ lạ này mang lại cho mình tất cả những điều ấy. Nó gợi đến những ký ức xa xưa. Hình ảnh một cậu bé, rồi sau là một thanh niên nằm nghe mưa đểm rơi ngoài mái hiên, rả rích từng giọt, liên miên không dứt; những buổi chiều đi chơi dầm mưa, và những buổi chiều trông mưa ngóng mẹ đi làm về, cả những khi ngồi nhìn vườn cây bên nhà rũ rượi dưới cơn mưa. Thế đó, mỗi khi coa thời gian ngồi ngắm mưa rơi thì tất cả những hình ảnh ấy đều trở về trong kha ức. Nó gây bồi hồi.
Rồi tới hình bóng những người ngày xưa ấy. Coa những người cùng mình đi dưới cơn mưa, có những người đội mưa chạy đến với mình, và coa những người mình đội mưa chạy tới, cùng nhau trú mưa, cũng nhau luyên thuyên đủ thứ những khi chờ mưa tạnh. Họ đâu cả rồi! Họ vẫn ở đó thôi, ở những nơi họ vẫn ở, nhưng đã xa cách trong lòng, đã lùi vào quá khứ, đã trở thành những kỷ niệm, bị khuấy động từng khi, như trong cơn mưa này đây.
Tôi nhớ tất cả những người ngày xưa cũ và nhiều khi tự hỏi họ có nhớ tôi không, có ai thương tôi, có ai giận tôi, có ai hận tôi, có ai đã lãng quên tôi! Khi ở bên cạnh ai đó, ta tưởng sẽ mãi mãi như vậy, cho tới khi bỗng nhận ra vậy là đã xa, như lúc này đây. Ôi, những dáng hình thương nhớ, những nuối tiếc đành chôn sâu.
Vài dòng viết trong lúc mưa vậy thôi.
KL