HỒI II
CẢNH I
TRONG SÂN PHỦ MACBETH
BANQUO xuất hiện, có FLEANCE cầm đuốc đứng trước mặt
BANQUO: Canh mấy rồi chàng trai?
FLEANCE: Trăng đã lặn, nhưng con chưa nghe đồng hồ điểm
BANQUO: Chị Hằng lặn thì 12h rồi.
FLEANCE: Con nghĩ chắc trễ hơn.
BANQUO: Đây, cầm lấy kiếm của cha. Trên trời cũng có những quản gia, và nến của họ đã tắt cả rồi. Cầm cả những thứ này nữa. Cơn buồn ngủ trĩu nặng trên ta, nhưng ta sẽ không ngủ. Lạy các đấng lòng lành, xin lấy đi những ý nghĩ kinh khủng kéo đến trong giấc ngủ ta.
MACBETH xuất hiện, có một tên hầu cầm đuốc
Đưa kiếm cho ta. Là ai?
MACBETH: Là anh em cả.
BANQUO: Sao ngài còn chưa ngủ. Đức vua đã vào giường rồi. Hôm nay ngài vui hơn hẳn mọi khi, và đã rộng tay ban thưởng cho anh. Lại còn tặng cho vợ anh một viên kim cương vì xem bà là nữ gia chủ tử tế nhất trên đời. Rồi đi nghỉ rồi sự hài lòng không sao đong đếm được.
MACBETH: Bệ hạ đến bất ngờ quá khiến kẻ bề tôi như chúng ta tiếp đón không được chu đáo, chỉ còn biết cố gắng hết sức.
BANQUO: Mọi chuyện đều ổn rồi. Tôi nghĩ tới ba chị em phù thủy tối qua. Điều họ nói về anh một phần đã thành sự thật.
MACBETH: Tôi thì không nghĩ tới họ. Nhưng khi nào rảnh chúng ta sẽ bàn tới, nếu anh thấy thích hợp.
BANQUO: Tôi rất vui lòng.
MACBETH: Anh sẽ trung thành bên cạnh tôi chứ, nếu ngày ấy đến. Cùng chung hưởng phú quý.
BANQUO: Phần tôi không muốn đánh đổi điều gì để đi tìm phú quý, nhưng tôi muốn giữ sự trung thành và trong sạch trong lồng ngực mình. Tôi sẽ cố vấn cho anh.
MACBETH: Chúc anh ngủ ngon.
BANQUO: Anh cũng thế.
BANQUO và FLEANCE trở vào trong.
MACBETH: Đi thưa phu nhân khi nào rượu của ta sẵn sàng thì hãy đánh chuông. Rồi ngươi cũng đi ngủ đi.
Tên hầu lui ra
Thứ ta đang thấy đây là một lưỡi dao ư, và cán thì đang hướng về phía ta. Nào, ta sẽ giữ lấy ngươi. Ta nhìn thấy ngươi rất rõ nhưng cớ sao ngươi vô hình. Hỡi lưỡi dao định mệnh, lẽ nào ngươi chỉ có thể nhìn thấy chứ không thể giữ lấy? Hay ngươi chỉ do ta tưởng tượng, một tạo vật không trọn vẹn, do đầu óc đang rối bời của ta hình dung ra.
Ta thấy ngươi, rõ ràng như chính lưỡi kiếm ta tuốt ra từ trong vỏ. Ngươi sẽ dẫn ta vào con đường ta sắp đi, và là thứ hung khí ta sẽ sử dụng. Đôi mắt ta hoặc là đã hóa ra lu mờ hoặc đang rất tỉnh táo. Ta vẫn thấy ngươi, và trên lưỡi dao tinh sạch này giờ đây đã vấy máu. Nhưng nào có lưỡi dao nào ở đây, chỉ là do việc dữ ta sắp làm khiến ta hình dung ra như vậy. Giờ đây một nửa thế gian đang say giấc, chìm trong những cơn ác mộng, lũ phù thủy thì đang tế lễ cho thần Hecate của chúng, còn tên sát nhân này, trong lòng đang cồn cào bởi tiếng tru của con sói dự trong người mình, nhón từng bước chân Tarquin tiến đến định mệnh, nhẹ nhàng như một hồn ma.
Hỡi mặt đất vững chắc kia, xin đừng nghe tiếng bước chân ta cùng con đường nó đi, kẻo mỗi viên đá của người sẽ rêu rao nơi ta đang đứng và phá tan đi bầu khí tĩnh lặng đêm nay, vốn rất thích hợp với việc ta đây sắp làm. Nếu ta còn cứ đứng đây mà hù dọa, hắn vẫn sẽ sống. Hơi lạnh trong lời nói sẽ làm nguôi đi nhiệt huyết của hành động.
Có tiếng chuông
Ta đi hoàn tất việc này thôi, tiếng chuông kia đang réo gọi. Duncan ngươi có nghe chăng, đó là hồi chuông báo tử gọi ngươi hoặc về thiên đường hoặc xuống âm phủ đấy.
CẢNH II
Như cảnh I
Phu nhân MACBETH xuất hiện
PHU NHÂN: Lũ cận vệ say khướt làm ta thật vững dạ. Chính thứ rượu giải khát cho chúng đã hâm nóng ta lên. Im lặng, nghe nào, có con cú nào đang kêu nghe như lời chúc “ngủ ngon? Của kẻ đánh chuông báo giờ hành quyết. Tới đi thôi chàng ơi, còn lũ cận vệ thì đáng cười thay vì chúng đã ngủ khò hết cả. Ta đã bỏ thuốc vào rượu bọn chúng, nhiều tới nổi khó mà biết giờ này chúng đang ngủ hay chết cả rồi.
MACBETH: Bên trong cánh gà
Ai ở đó?
PHU NHÂN: Ôi không, ta e lũ cận vệ sẽ tỉnh lại mất, và vụ mưu sát sẽ thất bại. Nếu thế thì có mà chết cả lũ. Nhưng nghe đã, mình đã để sẵn những thanh kiếm, lẽ nào chàng lại không thấy. Nếu lão Duncan không vô tình nhắc tới cha ta trong lúc ngủ, thì ta đã tự tay giết lão rồi.
MACBETH xuất hiện, cầm những thanh kiếm vấy máu
Ôi phu quân!
MACBETH: Xong việc rồi. Nàng có nghe thấy gì lạ không?
PHU NHÂN: Chỉ có tiếng cú với dế kêu thôi. Chàng có nói gì không vậy?
MACBETH: Lúc nào
PHU NHÂN: Vừa xong
MACBETH: Lúc ta đi xuống ư?
PHU NHÂN: Phải
MACBETH: Nghe này! Ai ngủ trong căn phòng thứ hai.
PHU NHÂN: Donabain
MACBETH: nhìn xuống đôi tay rướm máu
Thật là việc đáng hổ thẹn.
PHU NHÂN: Chàng điên hay sao mà nói hổ thẹn.
MACBETH: Một tên cận vệ bật cười trong lúc ngủ, còn tên kia la lên “thích sát”. Chúng làm nhau thức giấc. Ta đứng lại nghe ngóng nhưng rồi chúng đọc kinh rồi lại ngủ tiếp.
PHU NHÂN: Hai kẻ đó ngủ chung một phòng.
MACBETH: Một đứa thốt lên “Bình an cho chúng ta”, và kẻ kia thưa “Amen.” Cứ như thể chúng nhìn thấy đôi tay nhuốm máu của ta. Nghe thấy giọng nói đầy sợ hãi của chúng mà ta không thể đáp “Amen” khi chúng nói “Chúa ban sự bằng an.”
PHU NHÂN: Đừng nghĩ lung tung nữa.
MACBETH: Nhưng sao ta lại không thể đáp “Amen”, rõ ràng ta rất cần sự bình an, thế mà từ “Amen” lại nghẹn trong cổ họng.
PHU NHÂN: Ta lại nghe “Đừng ngủ nữa, Macbeth sẽ giết vua trong giấc ngủ.” Giấc ngủ vô tội. Giấc ngủ sẽ gội rửa lo toan, là lúc nghỉ ngơi của ngày dài vất vả. Giấc ngủ xoa dịu âu lo cho đầu óc thanh thản. Đó chính là món chính của bàn tiệc cuộc đời và là món bổ dưỡng nhất.
PHU NHÂN: Chàng lảm nhảm cái gì vậy.
MACBETH: Giọng nói ấy còn kêu lên với cả nhà: “Đừng ngủ nữa!” Lãnh chúa Glamis đã giết chết giấc ngủ, vậy nên lãnh chúa Cawdor sẽ không ngủ được nữa. Macbeth đừng hòng ngủ được nữa.
PHU NHÂN: Kẻ nào nói thế? Sao thế lãnh chúa của thiếp, sao chàng lại yếu đuối đến vậy. Chàng mau lấy nước rửa máu nơi tay đi. Còn mấy thanh kiếm này chàng mang ra đây làm gì, phải để chúng lại chứ. Mau đem chúng vào lại rồi lấy máu chùi lên người lũ cận vệ đi.
MACBETH: Ta không đi nữa đâu. Ta sợ nhìn lại cảnh đó, sợ nghĩ tới việc mình đã làm.
PHU NHÂN: Chàng thật nhu nhược!
Đưa mấy thanh kiếm đây. Một xác chết thì có khác gì hình nộm. Chỉ con nít mới sợ hình nộm. Nếu Duncan chảy máu, thiếp sẽ quệt máu đó lên người bọn cận vệ, để trông như thể chúng là hung thủ.
Lui vào trong
Có tiếng gõ cửa
MACBETH: Tiếng gõ cửa ở đây thế kia. Ta sao thế này, nghe thấy gì cũng sợ. Tay ta đây sao? Trời ơi, ta không tin nổi mắt mình nữa. Liệu đem hết đại dương của thần Neptune ra có rửa sạch máu này được không. Không! Có khi chính tay ta sẽ nhuộm đỏ nước biển, từ xanh biến ra đỏ.
Phu nhân Macbeth xuất hiện
PHU NHÂN: Tay thiếp cũng đã đỏ như chàng, nhưng trong lòng khiếp vía như thế thì thật xấu hổ.
Có tiếng gõ cửa
Thiếp nghe có tiếng gõ cửa ở hàng lang phía nam. Mình về phòng thôi, lấy nước rửa sạch hành động này đi. Quá đơn giản! Xem chàng cuống quít lên rồi kia kìa.
Lại có tiếng gõ cửa
Nghe kìa, lại có tiếng gõ cửa.
Chàng mặc áo ngủ vào đi, nhỡ chúng ta có bị bắt gặp. Đừng có trơ ra đó nữa.
MACBETH: Ta thà mất trí còn hơn phải nghĩ đến tội ác của mình.
Có tiếng gõ cửa
Cứ gõ đi cho Duncan thức dậy. Ta ước như thế.
Khép màn
CẢNH III
Như cảnh trước
Một tên gác cổng xuất hiện
Có tiếng gõ cửa
GÁC CỔNG: Đây rõ ràng là tiếng gõ cửa. Nếu kẻ nào là người gác cổng địa ngục thì hẳn đã phải mở cửa nãy giờ rồi.
Tiếng gõ cửa
Cóc! Cóc! Cóc! Ai đó, nhân danh Beelzebub, mau trả lời. Đây chắc hẳn là một gã nông dân tự sát vì mùa màng thất bát. Ngươi đến đúng lúc đấy. Có mang theo khăn đó không, ở đây sẽ phải toát mồ hôi nhiều đấy.
Tiếng gõ cửa
Cóc, cóc!
Ai đấy, nhân danh chúa quỷ, mau trả lời.
Chắc là một tên xảo trá chuyên nghề lật lọng. Nhưng hắn lừa sao được Chúa Trời.
Thôi vào đi.
Tiếng gõ cửa
Cóc, cóc, cóc, ai đấy!
Chắc là một tay thợ may người Anh phải đến đây vì bị bắt quả tang bớt xén vải khi may quần chẽn kiểu Pháp. Vào đi anh thợ. Ở đây anh có thể hâm nóng bàn ủi được đấy.
Bài viết mới
- Cửa sổ thông minh: Giải pháp tiết kiệm năng lượng cho tương lai?
- Rượu vang mất vị do biến đổi khí hậu
- Thịt nhân tạo là gì và có phải giải pháp bền vững?
- Tìm hiểu lịch sử võ học Bình Định
- Con sít, con nít và con nhít
- Nguồn gốc một số địa danh Đa Kao, Đất Hộ, Kê Gà, Chân Mây…
- Đem con bỏ chợ và một số phương thuật xưa cho trẻ con
- Đi tìm tác giả Gia huấn ca